Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

con yêu ba mẹ ( bóng cả )

- Ê ông già, ông làm ơn đừng đàn hát nữa được không? Tôi đi làm về đã đủ mệt lắm rồi, ông đừng làm tôi thêm nhức đầu nữa...
- Ờ ... ba xin lỗi, ba vô ý quá.
- Ông chuẩn bị cơm tối chưa?
- Rồi, ba có nấu món cá kho mà con thích đó.
- Uh, vậy được rồi. Ông đói thì ăn trước đi, đừng đợi tôi... Mà nè, ông dẹp ngay luôn cái việc gảy đàn ớ vẩn của ông đi nha. Tôi sẽ cho ông thêm chút tiền để ông ngồi hàng quán nghê nga với mấy ông già khác.
Nó là con trai duy nhất, ông là một nghệ sỹ nghèo. Nhớ vài chục năm trước, ông vẫn là một nhạc sỹ nởi tiếng, các sáng tác của ông luôn làm người khác phải ngất ngây lòng, bình dị và đơn giản. Với ông cuộc sống giống như một bản nhạc, có nốt thăng, nốt trầm, có lúc du dương trầm lắng, có lúc vội vã nhanh đều. Ông yêu mẹ nó, một người phụ nữa tuyệt vời nhất trong tâm trí ông.Ông yêu cái nét thanh tao nhã nhặn, yêu cái chất giọng trong sáng bay bổng, yêu cái con người luôn nhìn thấu trái tim ông.
Cái ngày nó chào đời, khỏi cần phải nói vợ chồng ông vui biết chừng nào. Nó kháu khỉnh, bụ bẫm, nó là cả tâm huyết của đôi nghệ sĩ ấy. Với ông bà, nó còn hơn cả cuộc đời này. Nó lớn lên trong vòng tay ấm áp của ba, sự nâng niu của mẹ. Nhưng , trên đời này làm gì có cái hạnh phúc hoàn hảo đâu. Ngày nó chập chọe bước chân vào lớp 1, mẹ nó đột ngột qua đời, bỏ lại ông với khoảng trống ênh mông của cuộc đời ... Ông đã làm tròn trách nhiệm của một người cha, nay thêm gánh nặng làm mẹ. Nhớ những khi nó chơ đùa té nga, ông xuýt xoa vỗ về, nhớ nhưng đêm trời mưa sấm sét, ông lại ôm nó vào lòng ru ngủ...
Cái nghiệp cầm ca chưa bao giờ êm ả, ngoài những giờ sáng tác , ông phải làm thêm tất cả mọi nghề. Đôi bàn tay ấy, đã từng rửa chén, khuân vác, đã từng nhặt những vỏ chai nhựa về bán phế liệu làm tiền quà cho nó. Cái ngày nó đỗ đạ học, ông mừng rơi nước mắt. Dù cái nghề nó chọn không phải nghề ca hát, nhưng ông vẫn cảm thấy vui vì nó đã trưởng thành. Rồi 7 năm trôi qua, nó cũng tốt nghiệp ngành y và được nhận vào làm tại một bệnh viện lớn. Khoản lương nó nhận đủ để nuôi sống ông và nó. Hơn 20 năm bươn trải, giờ là lúc ông thảnh thơi, những khoảnh khắc ấy ông lại lấy đàn ra gảy. Với ông, cây đàn ấy hơn cả báu vật, hơn cả một người bạn tri kỉ. Nó đã theo ông từ những ngày đầu sáng tác, những lúc buồn ông lại có nó bên cạnh. Dù nó đã đôi lần đứt dây - ông nối lại, dù đã bao lần tróc sơn - ông quét mới. Dường như chỉ có nó hiểu ông, tiếng đàn ấy luôn sâu lắng, thiết tha.
- Bác Năm à, chiều bác đánh đàn được không? Con của con nó đang ngủ.
- Ờ, tôi xin lỗi, tại tôi buồn quá, tôi sẽ không đàn nữa.
- Bác nói vậy thì được rồi ...
Ông trầm ngâm.
- Ông thấy chưa, tôi đã nói ông đàn nữa mà, sao ông kì vậy, bây giờ để người ta qua phàn nànđó ông thấy chưa, đẹp mặt ông chưa ? ( nó gắt )
- Ba ... ba xin lỗi.
- Xin lỗi, xin lỗi, lúc nào ông cũng chỉ biết xin lỗi. Nếu ông không tự thôi cái việc đánh đàn vô tri đó đi được thì tôi giúp ông !!!
Nó giật mạnh cây đàn trên tay ông, đập từng phát mạnh xuống đất. Cây đàn " già " ấy, từng mảnh, từng mảnh, vỡ vụn. Nó bực tức bỏ đi, ông ngồi đó, đang nhặt, vẫn đang nhặt, ôm chúng vào lòng, ông khóc ...
Ngày hôm sau.
- Ông già, sao nằm liệt ra đấy vậy? Cơm nước gì lo chưa?
- Ba ... ba mệt quá, hôm nay con làm dùm ba được không?
- Mệt , mệt, ông ở nhà không mà cũng mệt, làm biếng thì có.
- Ba mệt thật mà ! Con lấy dùm ba cái rương để trong tủ được không?
- Tôi cũng mệt, ông tự đi mà lấy ...
Nó bỏ đi, bỏ lại ông với những hơi thở dòn đều, ông há thật to miệng như đang cố lấy sức ...
- Ông già, dậy mau ! Tôi nói vậy mà ông vẫn cứ nằm đó là sao? Ông định cho tôi nhịn đói à?
Ông vẫn nằm im, không trả lời.
- Dậy ... dậy mau.
Nó lay ông thật mạnh nhưng ông vẫn nằm im. Lúc này có cái gì đó bất chợt dồn lên suy nghĩ của nó. Nó tiếp tục lay, nhưng lần này lay nhẹ hơn. Đôi bàn tay nó chạm vào da thịt ông, nó vẫn cảm nhận từng lớp da nhăn nheo, đen xì ... nhưng cái nó cảm nhận rõ nhất lúc này là hơi lạnh toát ra từ cơ thể ông ... nó vẫn lay ...
- Ông ... già ... ( giọng nó nhỏ nhẹ đứt quãng )
- Ba ... ba ơi !!! ( nó gào lên )
- Ba ơi ! Ba đừng đi ... con không muốn ba bỏ con đâu ... ba ơi!
Ông đã chết, một cách nhẹ nhàng không bệnh tật. Nó dựa đầu lên ngực ông khóc nức nở, nó nhớ lại những ngày thơ ấu vần thường ngủ say trong lòng ông, cái cảm giác đó thật ấm ... giờ đây sao lạnh quá. Bàn tay nó bấu chặt tay ông, từng tiếng nấc, từng hàng nước mắt ... nó khóc ... tiếng khóc của một thằng con bất hiếu ... tiếng khóc cho một tâm hồn sắt lạnh .
...............
Hôm nay nó đi làm về rất khuya, bước chân vào căn nhà vắng lặng, lạnh lẽo. Đặt ổ bánh mì lên bàn, nó ngồi thừ xuống ghế. Không còn những bữa cơm nóng ấm do chính tay ông nấu nữa ... nó nhìn lên bàn thờ, thấy ba và mẹ nó đang cười cùng nó, ánh mắt đang dõi theo nó. Rồi nó chợt nhớ đến chiếc rương mà trước khi mất ba nó nhờ nó lấy giúp. Nó vội vàng chạy vào phòng, mở cái tủ gỗ, lấy chiếc rương kia ra nó nhẹ nhàng mở ... Trong đó còn lại ... những mảnh vỡ của cây đàn ... trong đó còn lại ... những bộ quần áo ấu thơ của nó ... trong đó còn lại ... tấm hình của gia đình nó chụp với nhau. Cầm tấm hình đó lên, nó run, đôi bàn tay y sĩ đó lướt nhẹ, lướt nhẹ, mân mê, mân mê ... và trong đó còn lại ... một bức thư.
" Con trai của ba, đã lâu lắm rồi ba không được nghe con gọi " ba ơi ", ba không buồn, không trách con đâu. Vì dù con có làm chuyện gì đi nữa con mãi mãi vẫn là con của ba. Nhớ ngày con bập bẹ biết nói, ba vui mừng biết bao. Có lẽ suốt thời gian qua, ba chưa làm được gì cho con. Nhưng ba xin con điều cuối cùng thôi, con hãy chôn những mảnh vỡ cây đàn kia cùng ba. Dù nó đã bị đập nát, nhưng ba cũng không buồn, không trách con đâu. Vì dù thế nào đi nữa, con mãi là con trong tâm trí của ba ..."
Bấu chặt lá thư nó khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tiếng khóc không nên lời, như đang uất nghẹn nơi sâu trái tim nó. Nó khóc cho bản thân mình, giờ đây nó thèm cái cảm giác được tay ông dắt nó đi dạo mỗi chiều thứ 7, thèm cái món thịt kho do chính tay ông nấu, và thèm hơn cả là tiếng đàn yêu thương của ông ... QÚA TRỄ ...xin hãy " thưởng thức " hương vị đó trong quá khứ, xin hãy nhớ về ông trong hư vô, xin hãy bấu chặt những yêu thương còn vương vấn , xin hãy là người đong đầy những yêu thương...
Nó gào lên " Ba ơi! ba ơi! Con bất hiếu ... Ngay cả điều cuối cùng con cũng không làm được cho ba !!!
Xin những ai còn cha , còn mẹ hãy 1 lần nở nụ cuời tưoi xinh , bởi các bạn là người may mắn nhất thế gian này ,,,,, các bạn biết không có những người ngay từ khi mới sinh ra đã không biết cha mẹ mình là ai hoặc họ không bao giờ cảm nhận được nhưng yêu thuơng đó nữa ,,,, xin đừng tiếc 1 giây của 1 ngày dài thăm thẳm để nói câu "CON YÊU BA MẸ" , thật đơn giản nhưng ấm lòng , ,,,
CÓ NHỮNG YÊU THƯƠNG CHƯA BAO GIỜ BẠN NẾM TRÃI HẾT
CÓ NHỮNG CHUA CAY CHƯA BAO GIỜ BẠN BƯỚC QUA
NHƯNG CÒN ĐÓ LÀ CHA LÀ MẸ LUÔN NHẸ NHÀNG NÂNG BƯỚC BẠN SAU LƯNG !!!
CON YÊU BA ME ! 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét